29 thg 6, 2009

29.6.09 29.6.09 Thêm một thủ đọan súc xiểm của Tàu cộng

Trần Canh, tướng Tàu do Mao Trạch Đông phái sang Việt Nam để giúp Hồ Chí Minh cướp chính quyền thuộc địa từ tay Pháp Giặc Hán phương bắc từng cậy đông cậy mạnh chiếm trị nước ta ngót ngàn năm nhưng cuối cùng vẫn bị tiền nhân TRƯNG, TRIỆU, ĐINH, NGÔ, Tiền LÊ, LÝ của ta đánh đuổi phải bỏ của chạy lấy người. Tuy vậy, họ vẫn nuôi dã tâm xâm chiếm và luôn rình chờ thời cơ thuận lợi để thôn tính ta. Mỗi lần nội bộ ta xảy ra hỗn loạn như vào thời suy vong của nhà Trần hồi thế kỷ 15, hay như giai đoạn nhiễu nhương thời vua Lê chúa Trịnh vào thế kỷ 18, giặc Tàu phương bắc liền chớp cơ hội. Nhưng cũng chỉ được ít năm, thậm chí chỉ sau ít tháng chiếm trị là họ lại bị ông cha ta vùng lên đánh đuổi phải rút chạy về. Chỉ đến thời Mao Trạch Đông cùng Cộng đảng của y thống trị được toàn cõi Hoa Lục vào năm 1949, cơ hội ngàn năm một thuở để thực hiện mưu đồ Hán hóa Việt Nam mới lại đến: Hồ Chí Minh với Cộng đảng của y đã tình nguyện xin thần phục, xin làm thái thú bản địa cho Tàu. Thoạt đầu, vào tháng Chín năm 1958 Tàu cộng đã được bè lũ thái thú bản địa gồm Hồ Chí Minh, Lê Duẩn, Trường Chinh, Lê Đức Thọ, Phạm văn Đồng, Võ Nguyên Giáp dâng trọn Biển Đông bao la với hai quần đảo Hoàng sa Trường sa; tiếp đến chúng hiến hàng ngàn cây số vuông đất liền tại biên giới Hoa-Việt; rồi thêm trên một vạn cây số vuông biển Vịnh Bắc Việt nữa. Đây là Vi Quốc Thanh, cũng là một tướng Tàu do Mao Trạch Đông phái sang Việt Nam với nhiệm vụ giống như Trần Canh. Sau khi đã cướp được chính quyền tại miền Bắc, năm 1965 Vi Quốc Thanh sang Hà Nội với một sứ mạng mới và được Hồ Chí Minh nồng nhiệt đón mừng như ta thấy trong ảnh Tiến trình Hán hóa đặc biệt đã được gia tốc sau khi khối Cs Đông Âu và Liên Xô tiêu vong năm 1989. Tập đoàn thái thú bản địa thế hệ kế thừa HCM gồm những tên như Đỗ Mười, Trần Đức Lương, Võ Văn Kiệt, Nông Đức Mạnh, Phan Văn Khải, Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Tấn Dũng được quan thày Tàu cộng tưởng thưởng nhiều hơn nên chúng cũng nhanh nhẩu, sốt sắng hơn đám cha anh. Không còn e dè lén lút nữa, giờ chúng ngang nhiên cung nghênh đón rước giặc vào. Nhờ đó mà Tàu cộng không chỉ làm chủ vùng biên giới Việt-Hoa với vịnh Bắc Việt và Biển Đông, họ còn đang khống chế toàn diện hoạt động Sản xuất - Phân phối - Tiêu thụ của VN nữa. Họ ráo riết tranh thủ xây lập vô số công ty xí nghiệp do công nhân đưa từ Tàu sang quản trị. Các công ty xí nghiệp với công nhân Tàu cộng này thực chất là những căn cứ quân sự trá hình, khi cần động binh, nó lập tức trở thành trại lính và đội ngũ công nhân kia trong chớp mắt sẽ thành những quân nhân. Ngoài các mưu ma chước qủy nhằm thôn tính nước ta như kể trên, Tàu cộng còn đang hủy diệt nền kỹ nghệ nhỏ mọn thô sơ của Việt Nam bằng hàng hóa rẻ mạt sản xuất từ Hoa lục, tiêu diệt dân ta bằng các loại thực phẩm tẩm độc. Chưa hết, Tàu cộng còn sử dụng cả những thủ đoạn vô cùng đốn mạt súc xiểm như cho trai tráng sang Việt Nam lấy vợ rồi ở rể, đem giống ốc bươu vàng vào đồng bằng Cửu Long để ốc sinh sôi nảy nở ra tàn phá mùa màng, rao mua đắt ruột mèo, rao mua đắt móng chân trâu, rao mua đắt rong biển, và bây giờ mua tôm cá giá cao rồi tẩm độc chất đem bán lại cho dân ta ăn như bài báo này. Chúng ta cứ dửng dưng đứng trông giòng giống Lạc Hồng bị tiệt diệt ư?! Ban Biên tập trang nhà đài Tiếng Nói VNTD RFVN, Saturday, 27 June 2009 (Vietchange) ********* COPY LẠI TỪ NGUỒN : http://www.thegioinguoiviet.net/showthread.php?p=19864#post19864
Siêu Gián Điệp Mỹ Nhân Kế Đọc chuyện đời xưa để suy gẫm việc một số ủy viên Trung Ương Đảng Việt Cộng bị Trung Cộng gài độ mỹ nử. Bị thâu hình và quay phim, để bây giờ phải riu ríu nghe lời quan thầy Bắc Kinh. Tây Thi đứng đầu trong Tứ đại mỹ nhân của Trung Quốc, gồm Tây Thi, Vương Chiêu Quân, Điêu Thuyền, Dương Quý Phi. Đứng đầu trong Tứ đại mỹ nhân, Tây Thi là nữ gián điệp tình dục đầu tiên và nổi tiếng nhất trong lịch sử Trung Quốc, được Việt Vương Câu Tiễn đánh sang nước Ngô nhằm mê hoặc Ngô Vương Phù Sai. Kết quả, Phù Sai mất nước, phải tự sát. Tây Thi hoàn thành sứ mệnh, vẻ vang trở về cố quốc. Năm 494 trước Công nguyên, nước Việt (ngày nay là Thượng Hải, bắc Chiết Giang và nam Giang Tô) bị nước Ngô đánh bại, phải cầu hòa. Việt Vương Câu Tiễn phải sang nước Ngô làm con tin trong ba năm. Nhẫn nhịn chịu nhục, Việt Vương Câu Tiễn tìm mọi cách lấy lòng Ngô Vương Phù Sai. Chuyện kể rằng một lần Ngô Vương Phù Sai bị bệnh, Việt Vương Câu Tiễn đến thăm, không ngần ngại nếm phân và nước tiểu của Ngô Vương Phù Sai. Thất kinh, Ngô Vương Phù Sai tròn mắt hỏi Việt Vương Câu Tiễn sao lại làm thế. Việt Vương Câu Tiễn đã trả lời rằng: “Thần nếm phân và nước tiểu là có thể đoán được bệnh tình. Nếu có vị ngọt, tức là bệnh tình nặng lên. Nếu có vị đắng, tức là bệnh tình đang thuyên giảm. Phân và nước tiểu của bệ hạ có vị đắng, chắc chắn bệ hạ sắp khỏi”. Cảm thấy kỳ quái, Ngô Vương Phù Sai muốn khảo nghiệm liền bảo một hoàng tử nếm thử phân và nước tiểu. Thấy hoàng tử nhăn mặt, Ngô Vương Phù Sai than rằng: “Thân như cha con mà cũng không bằng tình của Câu Tiễn”, từ đó càng tín nhiệm Câu Tiễn, không lâu sau thì thả Câu Tiễn về nước. Trở về cố quốc, bề ngoài Việt Vương Câu Tiễn giả vờ tuân phục, đều đặn triều cống, nhưng bên trong vẫn nuôi chí phục thù, trọng dụng hai đại thần là Phạm Lãi và Văn Chủng, cùng bàn kế tiêu diệt nước Ngô, bí mật luyện tập quân đội, tích trữ quân lương, đoàn kết dân chúng. Văn Chủng còn đưa ra 9 kế sách diệt Ngô, trong đó có việc nắm chắc nhược điểm của Ngô Vương Phù Sai là hoang dâm, hiếu sắc. Để làm việc này, Việt Vương Câu Tiễn đã phải cất công cử người tìm mỹ nữ trong cả nước. Tây Thi là người con gái đẹp nhất trong số mỹ nữ mà Việt Vương Câu Tiễn triều cống sang nước Ngô. Tương truyền, Tây Thi đẹp đến nỗi khi nàng nhăn mặt, đàn ông vẫn như bị hút hồn. Không chỉ vậy, sắc đẹp của nàng còn khiến những đàn cá nhìn thấy bóng nàng soi xuống mặt sông say mê đến quên cả bơi, dần dần lặn xuống đáy sông. Chính tích “Tây Thi trầm ngư” bắt nguồn từ việc này. Ở nước Ngô, Tây Thi tìm mọi cách lôi kéo Ngô Vương Phù Sai bỏ bê chính sự, hưởng lạc. Ngô Vương Phù Sai chẳng thể cưỡng lại sự quyến rũ của người đẹp, ngày đêm chỉ nghĩ tới việc làm người đẹp thỏa mãn. Những lầu, những đài liên tục được dựng lên, không chỉ ngốn mất của ngân khố bộn tiền mà còn khiến nhân dân cực khổ trăm bề. Trung thần nước Ngô là Ngũ Tử Tư liên tục can gián, nhưng Ngô Vương Phù Sai đều bỏ ngoài tai, thậm chí còn buộc Ngũ Tử Tư phải tự sát. Trước khi chết, Ngũ Tử Tư yêu cầu được treo đầu ở cổng thành để có thể nhìn quân nước Việt tiến đánh, tiêu diệt nước Ngô như thế nào. Lời nói của Ngũ Tử Tư quả nhiên ứng nghiệm. Năm 473 trước Công nguyên, Việt Vương Câu Tiễn xuất binh đánh nước Ngô. Ngô Vương Phù Sai thất bại, cầu hòa. Việt Vương Câu Tiễn không chấp nhận. Ngô Vương Phù Sai đành phải tự sát. Trước lúc lâm chung, Ngô Vương Phù Sai dặn những người xung quanh rằng: “Sau khi ta chết hãy lấy một tấm khăn phủ lên mặt ta bởi khi xuống dưới suối vàng, ta chẳng còn mặt mũi nào nhìn Ngũ Tử Tư nữa”. Nước Ngô bị tiêu diệt, Tây Thi hoàn thành sứ mệnh của một nữ nhi yếm thắm đối với Tổ quốc, vẻ vang trở về nước Việt. Tuy nhiên, sau khi Tây Thi trở về nước Việt, số phận ra sao, hiện vẫn chưa có được sự thống nhất. Có người bảo Tây Thi và Phạm Lãi đã về quê sống ẩn dật. Tây Thi vốn là tình nhân của Phạm Lãi, nhưng vì nghiệp lớn cứu quốc đã hi sinh tình yêu và tuổi thanh xuân. Nước Ngô không còn, hai người có cơ hội gần nhau. Phạm Lãi đã nói với Tây Thi rằng: “Câu Tiễn, con người này có thể chung hoạn nạn, nhưng không thể cùng hưởng sự an lạc. Khi thỏ chết, người ta cũng giết chó săn. Chúng ta không thể ngồi đó đợi nguy hiểm, chi bằng hãy cùng nhau cao chạy xa bay”. Hai người, sau đó đã lên thuyền ngao du thỏa chí thuyền quyên. Tương truyền, Phạm Lãi sau này chuyển sang làm ăn buôn bán và phát tài lớn, Tây Thi trở thành một “phu nhân” giàu có. Cũng có người nói rằng, Tây Thi về nước Việt hôm trước, tối hôm sau đã bị Việt Vương Câu Tiễn gọi vào cung “hầu vua ngủ”. Việt Vương Câu Tiễn nói với Tây Thi rằng: “Phù Sai thỏa thê với nàng, tại sao ta lại không được nhỉ?”. Tây Thi, cuối cùng, vẫn là một công cụ thỏa mãn nhục dục. Nhưng việc Tây Thi ở bên Việt Vương Câu Tiễn đã bị hoàng hậu coi là một mối họa không thể để lâu. Bà ta đã gọi Tây Thi đến, sai người dìm chết. Vài sự kiện dẫn đến CSVN bán nước Sau vụ CSVN bán nước cho Trung Cộng, theo lời ông Hoàng Min Chính cho biết thì không ai biết được ai trong bộ chính trị đã ký tên trong vụ bán nước nầy. Bộ chính trị CSVN đã dấu nhẹm chuyện nầy và BÍ MẬT ĐÃ được BẬT MÍ và sau đây là những diễn biến về cuộc BÁN NƯỚC NHƯ SAU: 1) Lê Khả Phiêu bị Trung Quốc gài Mỹ Nhân Kế lấy cô Trương Mỹ Vân (Cheng Mei Wang) lúc Lê Khả Phiêu sang thăm Trung Quốc năm 1988 và sanh được một bé gái. LKP không đem con về vì sợ tai tiếng đưa đến nhiều lần Trung Cộng gửi văn thư đòi lấn vùng biển vào tháng 1 năm 1999. Đồng thời đòi đưa ra ánh sáng vụ nầy nếu LKP không hợp tác. Và buộc Lê Khả Phiêu phải hạ bút ký bản hiến biển ngày 30 tháng 12 năm 1999. 2) Ngày 31 tháng 12 năm 1999 phái đoàn Trung Quốc cầm đầu do ông Tang Jiaxuan và tình báo TQ sang Việt Nam, họ gặp kín ông Lê Khả Phiêu bàn thêm về vấn đề hiến đất. 3) Ngày 25 tháng năm 2000, Lê Khả Phiêu phái Nguyễn Duy Niên sang Trung Quốc, ông Nguyễn Duy Niên cho biết Lê Khả Phiêu đã đồng ý việc hiến thêm đất. Trung Quốc nghe tin rất hoan hỉ mở tiệc chiêu đãi Nguyễn Duy Niên một cách nồng nhiệt với nhiều Cung Tầng Mỹ Nữ ở nhà khách Diao-yu-tai ăn nhậu cùng ông Ngoại Trưởng Tang Jiaxuan . 4) Bộ Trưởng Trung Quốc Tang Jiaxuan gửi thư kín nhắn tin muốn gặp Bộ Trưởng CSVN tại ThaiLand khi ông viếng thăm nước nầy. Ngày 26 tháng 7 năm 2000. Ông Nguyễn Duy Niên đáp chiếc Air Bus bay từ phi trường Nội Bài vào lúc 6 giờ 47 sáng sang ThaiLand gặp Bộ Trưởng Ngoại giao Trung Quốc tại khách sạn Shangri-La Hotel Bankok phía sau phòng Ballroom 2. Cuộc gặp rất ngắn ngủi. Tang giao cho Niên một chồng hồ sơ đòi CSVN hiến thêm đất, biển trong hồ sơ ghi rõ TQ đòi luôn 50/50 lãnh hải vùng Vịnh Bắc Việt, đòi Viet Nam cắt 24,000 sp Km vùng biển cho TQ. Ngày 28 tháng 7 bộ chính trị nhóm chóp bu họp kín. 5) Sau hai tháng họp kín và bàn bạc. Bộ chính trị CSVN cử Phan Văn Khải qua gặp mặt Lý Bằng. Phan Văn Khải bay chuyến máy bay sớm nhất rời Việt Nam ngày 26 tháng 9 năm 2000 qua Bắc Kinh và được xe Limo chở từ phi trường Bắc Kinh về Quảng Trường Nhân Dân vào trưa hôm đó. Nhìn thấy mặt Khải tỏ vẻ không hài lòng và hoan mang về vụ hiến đất (Điều nầy chứng tỏ Khải không rõ chuyện nầy). Lý Bằng cho Khải biết là hai tay Lê Khả Phiêu và Giang Trạch Dân đã gặp nhau 2 lần cho vụ hiến đất rồi. Lý Bằng ôm chặc PVK và khen đảng CSVN làm việc rất tốt và ông cho biết là đã có Nông Đức Mạnh (lúc đó là chủ tịch Quốc Hội DCSVN) đã đi đêm sang Trung Quốc vào tháng 4 năm 2000 và Lý Bằng đã gặp lại Nông Đức Mạnh, vào tháng 8 năm 2000 ở New York Hoa Kỳ. Lý Bằng cho biết Nồng Đức Mạnh phải được cử làm Tổng Bí Thư đảng CSVN sau khi Lê Khả Phiêu xuống, nếu không thì sẽ bị Trung Quốc 'đòi nợ cũ'. Khải trước khi về vẫn khước từ vụ hiến vùng biển VN và nói với LB là sẽ xem lại s việc... Lý Bằng nhăn mặt bắt Khải ngồi chờ, vào gọi điện thoại, nói gì trong đó và trở lại nói là Chủ Tịch Giang Trạch Dân muốn gặp Khải tại Zhong-nai-hai và sau đó Khải được đưa đi gặp GTD và cho ông Zhu Rongji hù dọa Khải nói: Trung Quốc đã nắm trong tay Lê Khả Phiêu, Nông Đức Mạnh... nếu không nghe lời TQ Khải sẽ bị tẩy chay và coi chừng bị 'chích thuốc'. Khải cuối đầu và run sợ, sau đó đòi về. Trước khi Khải về, một lần nửa Giang Trạch Dân nhắn Khải gửi lời thăm Lê Khả Phiêu và Nông Đức Mạnh chứ không nhắc tới tên người khác trong Quốc Hội CSVN. Khải không được khoản đải như một vị quốc khách vì tính tình bướng bỉnh vì không nghe lời đàn anh... 6) Vào ngày 24 tháng 12 năm 2000, Thứ Trưởng Bộ Ngoại Giao VN Lê Công Phụng được Trần Đức Lương phái âm thầm đến Trung Quốc gặp tình báo của Trung Quốc là ông Hoàng Di, ông nầy là cánh tay phải của Bộ Trưởng Ngoại Giao Trung Quốc. Ông ta nói tiếng Việt rất rành. Hai bên đã gặp nhau ở một địa điểm X gần biên giới Việt, (Tỉnh Móng Cái Việt Nam). Theo bản báo cáo cho bộ chính trị CSVN, ông Lê Công Phụng Cho biết lúc đầu ông Hoàng Di vẫn khăn khăn đòi chia 50/50 với Việt Nam về vùng biển Vịnh Bắc Việt 'Beibu Bay' đòi lấy luôn đảo Bạch Long Vĩ sau đó ông Phụng, được bộ chính trị dặn trước là xin lại 6% của Vùng biển gần khu vực Bạch Long Vĩ vì đã được lâu đời là của Việt Nam. Kết Qủa cuộc đi đêm Việt Nam còn lại 56% Vịnh Bắc Việt và mất đi 16,000 sq Km vùng vịnh cho Trung Quốc. 7) Ngày 25 tháng 12 năm 2000, ông Trần Đức Lương rời Hà Nội qua Bắc Kinh gặp Giang Trạch Dân và được đưa về Thành Bắc của Quảng Trường Nhân Dân, theo tài liệu lấy được của tình báo Trung Quốc. Trần Đức Lương và Lê Khả Phiêu chính thức quyết định thông qua bản hiệp ước hiến đất bất chấp lời phản đối của nhiều người trong quốc hội. Phe thân Nga và Phe Miền Nam đã không đủ sức đấu với Lê Khả Phiêu và Trần Đức Lương. Bản hiến chương hiến đất cho Trung Quốc được chính Giang Trạch Dân và đảng CSTQ trả cho số tiền là 2 tỉ US Dollar được chuyển cho Việt Nam qua hình thức Đầu Tư. Đảng CSTQ chỉ thị cho đảng CSVN sẽ phải làm gì trong kỳ đại hội đảng thứ 9 vào tháng 3 năm 2001. 8) Ngày 26 tháng 12 năm 2000 vào lúc 2 giờ trưa, Lý Bằng được cận vệ đưa tới gặp Trần Đức Lương ở Quảng Trường Nhân Dân (QTNN). Lý Bằng cho Lương biết là số tiền 2 tỉ dollar để mua 16,000 sq km vùng vịnh Beibu của Việt Nam là hợp lý. Trần Đức Lương cám ơn đảng CSTQ về số tiền nầy. Số tiền 2 tỉ đồng nầy được Lương đem về để làm bớt sự phẩn nộ của Khải, Kiệt và những nhân vật khác trong quốc hội CSVN. Ông Lý Bằng nhắc lại chuyện Trung Quốc đã bán vũ khí và hổ trợ cho đảng CSVN trong thời gian chiến tranh và số nợ trên Trung Quốc dùng để trao đổi mua lại vùng đất Bắc Sapa của Việt Nam, Ải Nam Quan, Bản Dốc, Cao Bằng... Thêm lần nữa Lý Bằng chỉ gửi lời thăm Lê Khả Phiêu và Nông Đức Mạnh !. Sau đó Lương được mời lên xe Limo và đưa về Zhong-nan-hai để gặp Zhu Rongji . Zhu Rongji không nói gì khác hơn là nhắc lại số tiền 2 tỉ đồng sẽ được giao cho Việt Nam sau khi Lương trở về nước. 9) Ngày 26 tháng 2 năm 2001 Nguyễn Mạnh Cầm bay sang Trung Quốc để gặp ông Qian Qichen tại đảo Hải Nam. Nguyễn Mạnh Cầm cám ơn Trung Quốc đã mua vùng Vịnh Bắc Việt của Việt Nam (Beibu Bay) với giá 2 tỉ US Dollar. Yahoo search: http://www3. fmprc.gov. cn/eng/3808. Print Comment Email Diễn Hành Văn Hóa Quốc Tế tại New York (6/24/2009 12:19:39 AM) Thụy Vi - Văn Lang: Nói Láo và Nghe Nói Láo (6/21/2009 10:27:13 PM) Đào Vũ Anh Hùng: Viết Cho ngày Quân Lực 19 Tháng 6 (6/21/2009 1:34:00 AM) Vĩnh Hiếu: Mùa Hè Đỏ Lửa - Mặt Trận Komtum (6/20/2009 3:54:25 PM) Mũ Xanh Phạm Văn Tiền: Lữ Đoàn 147 Thủy Quân Lục Chiến (6/10/2009 6:25:51 AM) Nguyễn Việt: "Công Chúa Lọ Lem" Martine Bokassa (6/9/2009 12:28:04 AM) Hacker "Xâm Nhập" vào Take2Tango (6/3/2009 3:41:24 PM) Trung Với Đảng, Ác Với Dân, Khó Khăn Nào Cũng Lặn Sâu, Kẻ Thù Nào Cũng... Quỳ Lậy (5/31/2009 1:32:07 PM) VNQHNN: Từ Phản Chiến Đến Hòa Hợp Hòa Giải (5/24/2009 7:02:06 PM) 2 Bài Viết về Cần Thơ của Cựu Thủ Tướng Nguyễn Bá Cẩn (5/23/2009 2:16:42 PM) Nguồn : taketango

26 thg 6, 2009

26.6.09 Thống Đốc S. Carolina "Dính" Bồ Nhí ( Nhi nữ tình trường , anh hùng khí đoản .)

CHUYỆN 5 CHÂU - 6/25/2009 10:48:51 PM Chính trường Hoa Kỳ ngày 25 tháng 6 một lần nữa lại bị xáo động, sau khi Thống đốc tiểu bang South Carolina, Mark Sanford thừa nhận rằng ông có một người tình bí mật ở Argentina. Thống đốc bang Nam Carolina Mark Sanford khóc và nói lời xin lỗi với người dân và gia đình. Gạt nước mắt, ông Mark Sanford xin lỗi gia đình và xin từ chức chủ tịch Hiệp hội các thống đốc đảng Cộng hòa. Thống đốc cũng cho biết ông đã bí mật bay tới Argentina trong 5 ngày để vui thú với người tình của mình. Ông Mark Sanford đã gặp bà này khoảng 8 năm trước và hơn một năm lại đây thì nảy sinh tình cảm. Vợ ông là bà Jenny Sanford cùng một số người thân trong gia đình có biết về mối quan hệ này. Chính vì thế, ông quyết định hủy chuyến đi leo núi tại Appalachian Trail để sang Argentina nói lời chia tay với người tình. Các nhà phân tích cho rằng, vụ scandal này đang khiến cho uy tín của vị Thống đốc 49 tuổi này và cả đảng Cộng hòa bị giảm sút nghiêm trọng, nhất là khi ông này được coi là một trong những ứng viên có tiềm năng tranh cử trong cuộc bầu cử Tổng thống Mỹ vào năm 2012. Hiện ông Mark Sanford cũng đang đối mặt với nhiều lời kêu gọi từ chức NGUỒN : TAKE2TANGO

26.6.09 Việt Cộng Sợ Trung Cộng Ra Sao (?)

Trọng Nghĩa Giáo sư Carlyle Thayer. (RFI) Trung Quốc đã ban hành lệnh cấm đánh cá từ ngày 15/6 đến ngày 01/08/2009 trên một khu vực rộng lớn ở Biển Đông gồm cả vùng biển Trường Sa và Hoàng Sa hiện đang tranh chấp với Việt Nam, Malaysia, Brunei, Philippines và Đài Loan. Quyết định đơn phương của Trung Quốc đã đẩy ngư dân Việt Nam vào hoàn cảnh rất khó khăn, nhưng Việt Nam không thể làm gì khác hơn ngoài việc phản đối. Vấn đề là ngoài Việt Nam, các nước khác có tranh chấp chủ quyền với Trung Quốc không thấy lên tiếng. Trả lời phỏng vấn của RFI, giáo sư Carlyle Thayer, chuyên gia về Việt Nam và Châu Á thuộc Học Viện Quốc phòng Úc đã giải thích : "Cho đến nay, quyết định cấm đánh cá tại vùng Biển Đông do Trung Quốc ban hành mới chỉ tác động một cách cụ thể đến ngành đánh cá của Việt Nam. Philippines hiện đang ngần ngại không muốn đụng chạm với Trung Quốc sau các căng thẳng ngoại giao với Bắc Kinh gần đây liên quan đến luật về đường ranh giới cơ sở mà họ mới thông qua. Thủ tướng Malaysia thì mới viếng thăm Trung Quốc để đánh dấu 35 năm ngày hai nước thiết lập bang giao. Thủ tướng Malaysia đã tuyên bố là các tranh chấp lãnh thổ có thể được giải quyết một cách hòa bình. Do đó, phía Kuala Lumpur đã không có phản ứng về lệnh cấm đánh cá nói trên. Trên vấn đề phản đối lệnh cấm đánh cá của Trung Quốc tại Biển Đông, tư thế hầu như đơn độc của Việt Nam hiện nay là một trong những nguyên nhân khiến chính quyền Việt Nam thất vọng." RFI : Thưa giáo sư, đứng trên bình diện luật lệ quốc tế, lệnh cấm đánh cá mà Trung Quốc ban hành có hợp pháp hay không ? Họ muốn chứng tỏ điều gì khi đơn phương quyết định như vậy ? Carl Thayer : Lệnh cấm đánh cá được Trung Quốc tuyên bố bao trùm khu vực họ coi là Vùng đặc quyền Kinh tế của họ và áp dụng trên vùng biển bao quanh hai quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa. Theo luật lệ quốc tế, mọi nước đều có quyền điều hoà nguồn tài nguyên thiên nhiên thuộc Khu vực đặc quyền kinh tế của mình. Vào năm 1992, Trung Quốc đã thông qua một bộ luật về lãnh hải và vùng phụ cận. Bộ luật đó được họ dùng làm cơ sở để vẽ ra những đường ranh giới cơ sở chung quanh Trường Sa và Hoàng Sa, đồng thời đòi chủ quyền trên vùng biển nằm bên trong các đường vẽ đó. Thế nhưng theo tôi, các đòi hỏi của Trung Quốc về Khu vực đặc quyền kinh tế toàn bộ vùng Biển đông lại dựa trên những cơ sở luật pháp quốc tế hời hợt. Trung Quốc chưa bao giờ xác định các đòi hỏi chủ quyền của họ một cách rõ ràng, cũng như chưa hề cho phép một toà án quốc tế nào phán quyết về những tranh chấp chủ quyền với Việt Nam. Trong những tháng gần đây, Trung Quốc đã tỏ thái độ cứng rắn trước một số sự kiện có liên quan với nhau. Trong số này có việc Philippines quy định trở lại các đường ranh giới cơ sở của nước họ, có chuyến đi thăm của thủ tướng Malaysia đến một hòn đảo ở Trường Sa mà Kuala Lumpur đòi chủ quyền. Rồi đến việc Việt Nam và Malaysia đệ trình một văn kiện chung trước một ủy ban của Liên Hiệp Quốc xác định phạm vi mở rộng thềm lục địa trong vùng Biển Đông. Trước những vụ này, Bắc Kinh đều dùng sức mạnh để áp đặt đòi hỏi chủ quyền của Trung Quốc. RFI : Thưa giáo sư, đây không phải là lần đầu tiên mà Trung Quốc ban hành lệnh cấm đánh cá tại biển Đông. Nhưng tại sao lần này Việt Nam lại có phản ứng tương đối mạnh, thể hiện qua lời phản đối chính thức hay qua việc để cho báo chí Việt Nam than phiền về tác hại của việc bị Trung Quốc cấm đánh cá ? Carl Thayer: Trung Quốc đã đưa ra lệnh cấm này từ ít nhất một thập niên qua. Nhưng lần này, vấn đề quan hệ giữa Việt Nam và Trung Quốc đang trở thành rất nhạy cảm. Ảnh hưởng của Bắc Kinh trên các lãnh đạo Hà Nội đã được nêu lên trong hồ sơ, bauxite. Luật sư Lê Công Định, người mới bị bắt gần đây, cũng đã từng khiến giới lãnh đạo Việt Nam nổi giận, khi nêu vấn đề biển Đông trên các trang blog của ông hay trong một số bài viết khác. Và giới trí thức Việt Nam càng lúc càng tỏ ý lo ngại về cách thức đối phó với Trung Quốc. Việt nam đã có chương trình khai thác vùng biển của mình, nhưng chiến lược này đang bị Trung Quốc bắt làm con tin. Bắc Kinh đã gây sức ép trên các công ty dầu hỏa Tây phương để họ không tham gia vào các dự án của Việt Nam. Nói tóm lại, giới lãnh đạo cũng như các thành phần tinh hoa ưu tú của Việt Nam đã rất bất mãn trước tình hình này, và điều đó đã dẫn đến hai công hàm ngoại giao phản đối Trung Quốc. Và mối lo ngại của chính quyền đã dẫn tới việc thả lỏng cho báo chí tham gia. Điều này là hệ quả trực tiếp của việc giới lãnh đạo cấp cao ở Việt Nam đã xem xét lại cách thức sử dụng thông tin để phát huy lợi ích quốc gia. RFI : Trên vấn đề cấm đánh cá, chính quyền Việt Nam đã có dấu hiệu bất lực. Theo giáo sư thì Việt Nam có thể làm được gì ? Chằng lẽ chờ cho đến khi thời hạn cấm đánh cá do Trung Quốc quy định hết hiệu lực hay sao ? Carl Thayer : Chính quyền Việt Nam đã có những khuyến cáo trái ngược nhau cho ngư dân. Một quan chức trong chính phủ thì nói họ cứ ra khơi đánh cá và báo cáo mọi hành động can thiệp của nước ngoài. Tướng Lê Văn Dũng, chủ nhiệm Tổng cục Chính trị Quân đội thì lại khuyên ngư dân ở lại bến chờ cho đến khi lệnh cấm hết hiệu lực sau ngày mồng 1 tháng 8. Trong tình hình hiện nay, tôi cho rằng Việt Nam không thể làm gì nhiều, ngoại trừ việc chính thức phản đối bằng con đường ngoại giao và công khai hoá vấn đề này. RFI : Xin cảm ơn giáo sư Carlyle Thayer.



Thân gởi đên : Các chiến sĩ Quân đội Nhân dân,Sinh viên, Thanh niên , Đông bào Quôc nội: (Kinh nho Take2tango dang chuyen dum. Cam on nhieu!) Khi Luật sư Lê Trần Luật Trên đường ra Hà Nội biện hộ cho giáo dân Thái Hà, bị chặn lại tại Phan Thiết. Viên sĩ quan Công An đã nói một câu để đời :"NẾU CẦN 1000 NGƯỜI ĐỂ CHẶN MÀY, CHÚNG TAO SẼ HUY ĐỘNG, ĐỐ MÀY RA ĐƯỢC HÀ NỘI" Ngày hôm qua, Luật sư đoàn thành phố Hồ Chí Minh đã trục xuất Luật sư Lê Công Định vì; "vi phạm pháp luật và đạo đức nghề nghiệp" Thưa Quí Vị ; Thế nào là vi phạm Luật Pháp ? Chưa ra toà án. Bồi thẩm đoàn chưa kết luận là có tội. Mọi lời khai khi bị giam , ép cung không thể là chứng cứ buộc tôi. Chinh luật sư đoàn thành phố HCM ĐÃ VI PHẠM PHÁP LUẬT. Thế nào là vi phạm Đạo Đức ? Luật sư Định đã biện hộ cho Nông dân trong vụ Cá Basa tại Mỹ, Biện hộ cho Anh thư Lê Thị Công Nhân, Anh hùng Nguyễn Văn Đài là những luật sư đấu tranh cho Tự Do ,Dân Quyền, muốn Đất nước thượng tôn pháp luật, Nhà báo Hoàng Hải (Điếu Cày) tham gia biểu tình lên án Trung Quốc xâm luợc. Các hành động trên là vi pham Đạo đức Sao ? Chính Tập đoàn luật sư thành phố HCM đã VI PHẠM ĐẠO ĐỨC NGHỀ NGHIỆP. Hành động của tập đoàn này hiện nguyên hình là tay sai của 15 tên con cháu Mã Viện tại Hà Nội. Thưa Quí Vị , Nhà nước CHXHCNVN kHÔNG THỂ THAY ĐỔI , LỘT XÁC ĐƯỢC,ChỈ CO CÁCH DUY NHẤT; THEO GƯƠNG TIÊN VƯƠNG NGÔ QUYỀN ĐÚNG DẬY DẸP THÙ TRONG, GIẶC NGOÀI VÓI CHIẾN THẮNG BẠCH ĐẰNG GIANG LỪNG LẪY. Tất cả những đứa con của Mẹ Việt Nam hãy vùng dậy trước khi quá muộn. VN sẽ Bắc thuôc lần thứ 5 (20.._...........) , sẽ mãi mãi không bao giờ Bắc thuộc lần thứ 6 , vì VN là Tây Tạng thú hai.


25 thg 6, 2009

26.6.09 NÔNG ĐỨC MẠNH-NGUYỄN TẤN DŨNG BÈ LŨ "CÕNG RẮN CẮN GÀ NHÀ"

LÝ ĐẠI NGUYÊN Đại Đường - Nhà hàng lớn nhất ở Ngũ Lão được mở để phục vụ lao động Trung Quốc. Liên tiếp trong Hai ngày 22 và 23/06/09, báo Viet Nam Net trong nước cho đăng bài phóng sự của các ký giả Vũ Điệp – Xuân Hoàng - Nhật Tân, hình ảnh của hàng 200 công nhân Trungcộng, đang xây dựng nhà máy xi măng tại khu kinh tế Nghi Sơn tỉnh Thanh Hóa đã dùng ống nước, cây gậy, gạch đá tấn công một số nhà dân Việtnam, làm cho nhiều người dân xã Hải Thượng, huyện Tĩnh Gia bị thương tích trầm trọng. Những hình ảnh đó làm chấn động tâm tư, tình cảm của người Việt ở trong và ngoài nước cực mạnh. Sự việc này không phải chỉ diễn ra một lần, mà kể từ tháng 11/2008, khi có nhiều lao động Trungcộng xuất hiện ở đây, đã xẩy ra nhiều vụ công nhân Trungcộng có những hành động thiếu văn hóa, lộng hành ngang ngược với người Việt, coi thường luật pháp và nhà cầm quyền địa phương, chúng tự cho chúng có quyền đứng trên luật pháp Việtnam, bắt 2 tên trộm vặt không giao cho phía công an Việtcộng xét xử, mà tự ý gia hình. Ngày 26/04/2009, khoảng 30 công nhân Trungcộng kéo đến bao vây ban điều hành nhà thầu Hànội trong khu vực, đánh một công nhân Việt của nhà thầu này, yêu cầu phải bồi thường do va chạm giữa 2 người Việt và Tầu với nhau. Cũng trên Viet Nam Net, nhóm phóng viên của báo này viết về một khu vực sống tập trung của người lao động Trungcộng ở xã Ngũ Lão, mà người dân Hải Phòng gọi là “Làng Trung Quốc”. Cách đó không xa, ở huyện Thủy Nguyên còn có một “khu ổ chuột” cho cả ngàn lao động Trungcộng không có hộ chiếu. Ở Hải Phòng còn có cả một “khu phố Tầu” với nhà hàng có bảng hiệu chữ Hán, như quán ăn, nhà nghỉ, karaoke, massage, tắm nước thuốc, làm tóc, nhuộm tóc, gội đầu... để phục vụ cho lao động Trungcộng, trong dự án Nhà Máy Nhiệt Điện Hải Phòng. Bên trong khu vực hành chánh nhà máy này, còn chia ra ba văn phòng là Hồ Bắc, Đông Phương. Quảng Tây. Tóm lại đây là một “biệt khu Trungcộng” trên đất Việt. Giống như những khu ở riêng biệt của người Mông Cổ, trong thời thống trị nước Trunghoa xưa, mà nay bọn Hồ-Ôn ( Hồ Cẩm Đào, Ôn Gia Bảo) lại đang áp dụng tại Việtnam. Như vậy, ngoài việc bọn Mancộng Hànội hiến đất, cắt biển, dâng tài nguyên, để Trungcộng độc quyền đem quân, dân sang khai thác bauxite ở vùng chiến lược yết hầu Tây Nguyên, giúp Trungcộng có cơ hội hỗ trợ cho các dân tộc Tây Nguyên vốn đang thù hận Việtcộng đòi được tự trị. Về mặt quốc phòng, chúng tạo điều kiện cho Trungcộng nắm gọn Việtnam trong tay. Về mặt kinh tế, chúng mở cửa khẩu cho hàng hóa Trungcộng tự do tràn ngập thị trường, giết chết nền kỹ nghệ sản xuất non trẻ của Việtnam, đồng thời để cho người Tầu di chuyển những nhà máy cũ mèm lổi thời, từng mua lại của Âu Mỹ, đem vào ráp đặt tại Việtnam, làm ô nhiễm môi trường sống của dân Việtnam, làm trì trệ nền kinh tế Việtnam. Và nguy hiểm hơn nữa, bọn Mancộng lại cho người Tầu thả giàn vào Việtnam làm ăn, lập làng, lấy vợ, nhằm đồng hóa hoàn toàn dân tộc Việtnam. Đúng là, Nông Đức Mạnh, Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Phú Trọng và bè lũ 15 tên trong Bộ Chính Trị Cộng Đảng Việt Nam là những tên “Cõng Rắn cắn Gà Nhà”. “Rước Voi dày Mả Tổ”. “Phản Bội Tổ Quốc” “Buôn Dân Bán Nước”. Những quán cà phê, tẩm quất massage có biển song ngữ, là nơi dập dìu lao động Trung Quốc giải trí mỗi tối. Xét về mặt quyết tâm muốn tách ra khỏi ảnh hưởng của Trungcộng, thì bọn Nông Đức Mạnh và nhóm cầm đầu Việtcộng thua xa Kim Chính Nhất và nhóm lãnh đạo Hàncộng. Dù rằng cả thế giới lên án những sự điêu rồ của Kim Chính Nhất, bỏ mặc dân chúng Bắc Triều Tiên đói khổ, lạc hậu, cứ liều lĩnh sản xuất và thử bom nguyên tử, bắn hỏa tiễn, khiêu khích Mỹ, Nhật, Nam Hàn, coi thường lệnh lạc của Hội Đồng Bảo An LHQ. Sẵn sàn chấp nhận đánh nhau. Từ chối họp hội nghị 6 bên: Nga, Tầu, Mỹ, Nhật, Nam, Bắc Hàn tại Bắc Kinh, để chỉ một mực đòi được trực tiếp gặp riêng, nói truyện thẳng với Mỹ. Nghĩa là liều chết để được đi với Mỹ, muốn dứt khoát thoát khỏi cảnh làm đàn em khốn khổ của Trungcộng. Vì còn phải thảo luận với 6 bên thì kẻ chủ sự vẫn là Trungcộng. Mà làm đàn em của Trungcộng chỉ bị Trungcộng sai xử, nước vẫn nghèo, dân vẫn đói. Nhưng, với Mỹ thì Bắc Triều Tiên vẫn là một nước phong kiến lạc hậu, “cha truyền con nối”. Dân nước nghèo nàn, mà Nam Hàn dù cùng là một dân tộc, nhưng chưa sẵn sàng gánh ‘cái của nợ’ này, như trường hợp Tây Đức thống nhất với Đông Đức cộng sản. Nam Hàn chỉ muốn đứng ngoài cùng với Mỹ và Quốc Tế giúp cho Bắc Triều Tiên tự vực dậy nền kinh tế quá tồi tệ đó, trong một thời gian cần thiết, trước khi tiến tới việc thống nhất đất nước bằng hòa bình. Chính vì vậy, mà cả Nam Hàn và Mỹ cần phải có sự hợp tác với Tầu, Nga, Nhật để giải quyết vấn đề bán đảo Triều Tiên. Riêng Kim Chính Nhất thì không cần thống nhất, mà chỉ cần thoát khỏi tay ma quái của Trungcộng, và muốn Mỹ phải trực tiếp giúp vực dậy nền kinh tế của mình, đồng thời bảo đảm cho địa vị cầm quyền của mình và con cháu mình không bị ‘cái mốt dân chủ’ của Mỹ tiêu diệt. Xét về cả 2 mặt kinh tế và quốc phòng, Bắc Triều Tiên chỉ có ảnh hưởng với vùng Bắc Á, trong đó, Nga, Tầu, Nhật, Nam Hàn đều là những cường quốc kinh tế, quân sự, họ đủ sức chủ động, tự vệ, đứng vững. Nếu có những căng thẳng trong vùng thì càng làm cho vai trò của Mỹ thêm cần thiết hơn. Khác với vùng Đông Nam Á, mà Việtnam là đầu cầu trong âm mưu bành trướng của Bắc Kinh, cũng là ‘phên dậu’ ngăn bành trướng Trungcộng xuống Đông Nam Á, khu vực đang trên đà phát triển của Thị Trường Tự Do và Dân Chủ. Chính vì vậy, mà Hoakỳ đã có chủ trương cho Việtnam được hưởng quy chế Thương Mại Bình Thường với Mỹ trước Trungcộng. Nhưng bọn Việtcộng ngu si, không dám qua mặt quan thầy Trungcộng, nhường cho Trungcộng ký trước với Mỹ, để nhận được vốn đầu tư quốc tế ào ạt đổ vào, chỉ trong một thời gian không lâu, ngày nay đã trở thành cường quốc kinh tế đứng hàng thứ 3 trên thế giới, đủ sức trang bị vũ khí để thành cường quốc quân sự nhất nhì Á Châu, và không cần che dấu tham vọng Đế Quốc ‘tàm thực’ Việtnam, một mình nuốt trọn vùng Biển Đông, trong đó có thủy lộ quốc tế, giao thương từ Tây qua Đông, nối liền Ấn Độ Dương và Thái Bình Dương. Nếu chỉ riêng đối với Việtnam, thì cũng như Bắc Hàn, có lẽ Mỹ cũng không quan tâm nhiều, nhưng vì Việtnam có liên hệ với toàn vùng Đông Nam Á, mà ở đây đa số các nước, cả về kinh tế lẫn quốc phòng, đều chưa đủ sức chủ động để tự vệ trước sức bành trướng của Bắc Kinh, nên Mỹ dù phải hòa hoãn với Trungcộng, mà vẫn cần quan tâm tới Việtnam và vùng Biển Đông nhiều hơn. Chính vì vậy, mà mặc cho Kim Chính Nhất có ‘cào đầu ăn vạ’, đòi “bỏ Tầu đi với Mỹ”, thì Mỹ cũng không thể để cho Trungcộng có cơ hội dùng món hàng Bắc Triều Tiên đối lấy món hàng Việtnam. Bọn Mancộng tay sai Trungcộng đừng tưởng bở. Tình thế Á Châu trong những ngày tới, đều xoay quanh vấn để Bắc Hàn và Biển Đông mà thôi. Little Sàigòn ngày 23/06/2009.



Những chuyện dân gian dành cho bác
Dập mật Sau khi rời khỏi hang Pắc pó về Hà nội vào những năm đấu tố 1954-56. "Bác" làm việc ở phủ chủ tịch. Bác thì thôi chớ ! Nhiều tật lém...Nhưng tật được kể ra ở đây là tật nổi hứng sảng,khó mà đở nổi. Trào Trần Quốc Hoàn còn là bộ trưởng bộ công an.Hoàn là đệ tử ruột của bác chuyên về chuyện...Chút chút,thư giản chút chút. Vào hơn giữa khuya,bác gọi dây thép triệu Hoàn lại khẩn. - Này chú,trời Hà nội vào đông zét quá chịu sao thấu.Hiểu chửa . - Thưa vâng , hiểu zùi nhưng thưa bác bây giờ là hơn nửa khuya,khẩn trương thế em sao thực hiện nổi. - Chuyện to lớn đánh đế quốc chú còn làm nổi,sá gì chuyện này.Thôi đừng đùa,làm bác cụt hứng,đi đi,khẩn trương nhé. - Dạ vâng ạ.Nhưng nếu có lâu chút,bác xí xá nhé. Giời ạ,khổ thân tôi,giữa khuya thế lày đi đâu mà tìm "em zin"! Mà không có em zin thì lại mang tội khi quân,coi nhờn bác. Trần Quốc Hoàn sau khi vận động cả khối siêu việt bèn ghé đến nhà em nhí mới giao lưu tình cảm vài ba lần,dẫu sao ở tuổi 17 thì cũng còn nhiệt tình kách mệnh. - Này anh yêu em lắm,nhưng anh bấm mối hận lòng..Anh đưa em về phủ cho bác thăm chơi. - Nhưng em hãi quá,Vả lại bác là lảnh tụ vĩ đại,chả trách bàn dân thiên hạ tôn thờ . Bác hy sinh cả một đời vì dân tộc,bác cu ky một mình.Mà mấy người độc thân thì bạo lém . - Thui mệt em wá. Vớ vỉn không à ,Không đồng ý thì hai đồng chí ta sẽ mang tội Việt gian phản quốc đấy. - Ối giời ! Ghê thế à ?. - Ừ. - Này em cứ ngố như em ngày nào mình mới yêu nhau đi nhé.Nhớ nà chớ bao giờ nãy lên nhé. - Vâng.Ối giời, ai mà nàm thế với người lạ bao giờ.Con zì cũng có đầu có đuôi chứ ạ . - Nhớ này,trong khi bác ra quân tổng tấn công ( Khi bác giao...Giao liêu í !Giả nai wài mệt wé) thì em lần lên búi tóc,lấy chai mực đỏ đổ vào chổ " Mả cha của bác " nhé. - Nhưng em đâu có biết cái mả cha của bác chổ nào?. - Ấy chít,chán em ghê !.Nà nà cái ...Đồ í . - À thì za vậy ! Em biết zùi. Cửa hàng bách hoá tổng hợp. - Chít chửa.Khuya nắt khuya nơ mà zồng còn đến nhà tôm nàm zì vậy?. - Ê.Giờ nầy mà ngủ hả?. - Dạ hơn 1 giờ khuya thì ngủ chứ chả lẻ đi đánh đồn à. - Ừ lấy cho lọ mực đỏ đi. - Khuya zùi mà lấy mực chi vậy?.Nom có vẻ khẩn trương thế?. - Bí mật quốc gia.Muốn mất mạng à?. - Dạ dạ thưa xếp coá ngay. Chuyện một đêm khuya...Nghe "súng " nổ ,nổ liên hồi... Chuyện một đêm khuya chai mực đỏ đổ vào nơi... Phủ chủ tịch. - Dạ.Con chào bác vĩ đại kính yêu ạ. - Ừ.Vĩ đại.kính yêu thì được.Nhưng gót tiên đã vào đây thì ...Thì nà bạn,nà em được zùi .Nhé. - Dạ vâng nhưng...Con...Em đã thấm nhuần tư tưởng bác là cha già dân tộc,bác muôn năm ạ. - Ừ.Đấy nà ở ngoài đời,còn trên giường này thì nà đồng chí,hay hơn nà anh em cho nó thân thiện nhé. - Nào ta nhất chí nhé. - Dạ bác dạy sao thì con..Em nghe vậy. - Ừ em ngoan,thế mí nà em ngoan của bác chứ lị. - Ô hay nhỉ,em không đi nao động hay sao mà cặp gioà em nó trắng thế?. - Dạ bác nàm em xí hổ wá.Dạ tại nó ở trong mát đoá bác. - Ủa hở ở trong mát nà trắng hở?. - Dạ vâng. - Nhưng cái của bác,nó ở trong phủ mát zất lâu nhưng sao nó vẫn đen?.Nè xem đi,bác nói đúng không?. - Dạ bác nàm xí em wá,nom gầy nhưng dài, tê đỏ cả người bác ạ.Dạ bác thì bao giờ cũng đúng cả. - Lâu wá bác chưa biết thiên đàng,bác chờ lâu zùi,cho cái đen nó vào thăm cái trắng nhé.. - Dạ.Ối chít em zùi,từ từ,bác đừng nàm em sợ. - Từ thế choá nào được,tấn công thì nực nượng phải như vũ bảo mới nập chiến công chứ. - Ối giời bố mẹ ơi vào đây mà coi. - Em nói zì thế?. - Dạ không,dạ em chỉ nói nhảm thui. - Thế thấy bác có thần thánh không?.Em có tự do ,có hạnh phúc không?. - Dạ coá ạ.Có tự doa nếu bác không bóp...Cổ em ạ.Coá hạnh phúc nếu lúc nãy bác cho em ăn ạ,giờ khuya em đói bụng ạ. - Biết thế,nhưng em có sung sướng trong vòng tay lãnh đạo của bác không?. - Dạ sướng chứ ạ.Sướng đến muốn chít ạ. - Thế bác mệt chưa?. - Chưa.Làm việc Nước thì mệt,còn giờ thư giản mà mệt zì. - Ối giời bác vĩ đại,bác dẽo dai,gớm bác thật... Phòng riêng phủ chủ tịch,đèn được bật sáng.Tấm chăn được từ từ kéo ra,em ngoan bác hồ còn nằm đó,trên tấm trải giường màu trắng hàng cô tông nhập từ Trung quốc. - Em chưa ngủ à?. - Dạ thưa chưa.Em đang chập chờn lần về kỹ liệm thần tiên. - Sao vậy?. - Vì nà lần đầu đời được vinh dự hiến dâng cho lảnh tụ,cho bác.Phước ba đời cũng không coá được ạ. - Ồ thế à...Bác cũng may mắn,nhờ thế bác mới nảnh đạo kách mệnh thành công. - Dạ cảm ơn kách mạng , kính cảm ơn bác. - Ô. Chít chửa ! - Sao thế bác?. - Sao ló lại màu xanh???. Không gian chìm đắm... Em ngoan bác hồ tim zun như tắm nước đé. - Dạ ...Dạ...Dạ.Bác nhớ không?. - Nhớ zì?. - Hồi khuya bác bạo wé, làm em dập cả mật. Dạ mật xanh !!!

Chuyện dân gian. Nguyên Thạch ghi chép.

MQV

Chừng một trăm năm nữa dân tộc Việt sẽ bị đồng hóa, cả nước sẽ nói giọng xí xô, xí xào. Vào quán ăn ngồi chồm hổm như kiểu nước lụt, móc cứt mủi, khạc nhổ, xã rác, y như dân Tàu.

Thời tô giới Hongkong còn là nhượng địa. Chính quyền Anh cho cắm bảng

" Cấm người Tàu và chó vào công viên. " Vì biết đám con trời, thường ăn ở dơ dáy, bầy hầy, bất cứ nơi đâu.


Lưu trữ Blog

Người theo dõi