6 thg 6, 2009
06.6.09 MỤC THƯ GIÃN (1)
10 chồng
Chồng 1 to xác, đầu teo,
Để dành quét dọn chuồng heo, chuồng bò
Chồng 2 sức khoẻ hơn bò,
Cho làm cận vệ bảo an cửa nhà
Chồng 3 đen đúa như chà,
Đêm đêm đứng gác hù ma láng giềng
Chồng 4 ốm yếu như sên,
Thôi thì pha nuớc rữa chân cho bà
Chồng 5 khéo léo tay chân,
Bà cho đấm bóp thoa dầu mỗi đêm
Chồng 6 ăn nói hùng hồn,
Cho di chửi mướn kiếm thêm chút tiền
Chồng 7 nấu nướng khỏi chê,
Ở nhà di chợ nấu cơm hầu bà
Chồng 8 lo việc nước trà,
Mỗi khi bà họp mấy ông tướng màu
Chồng 9 chẳng biết cái chi,
Cho đi giặt áo quét nhà là xong
Chồng 10 mưu mẹo lọc lừa,
Ra ngoài lường gạt giúp bà giàu to
** 10 chồng là để đấy thôi,
Chứ bà còn có cả lô bồ tèo
Đẹp chai như cỡ Model,
Để dành dạo phố và chơi tù tì.
*****
Con quỳ lạy Chúa trên trời
Khuyết danh
Con quỳ lạy Chúa trên trời
Sao cho con trốn được người con yêu
Rằng con thiếu nợ đã nhiều
Nàng còn mua sắm đủ điều Chúa ơi!
Con cày hai jobs hụt hơi
Người con yêu lại đua đòi chơi xe
Biểu gì con cũng phải nghe
Nếu con cãi lại là te tua đời
Trước đây con tưởng gặp thời
Chúa ban con được tìm người con yêu
Giờ đây thân xác tiêu điều
Đời con phải chịu rất nhiều đắng cay
Thân con chẳng khác trâu cày
Nợ nàng con trả dài dài chưa xong
Con giờ như cá lòng tong
Sụt ba chục ký, ốm nhong, rã rời
Thế mà đâu hết nợ đời
Nấu cơm, rửa chén, bị đòi… tù ti
Người đâu gặp gỡ làm chi
Để cho khổ thế còn gì là Xuân?
Chúa ơi! con khổ vô ngần
Chúa mà không giúp là thân con tàn
Con đang thiếu nợ trăm ngàn
Nhìn đồ nàng sắm hai hàng lệ rơi
Con quỳ lạy Chúa trên trời
Giúp cho con trốn được người con yêu…
(Khuyết danh)
****
Câu Chuyện Khởi Đầu
Ngô Thị Thanh Hằng: Rất tốt! Kết quả mà UBND (tức bác và đảng) muốn đã tới….
Đức TGM: Chúng tôi phải rời Toà Khâm Sứ à?
NTTH: Không! Xin đức TGM đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đó.
TGM: bác và đảng có thương dân không ?
NTTH: Có chứ! Đương nhiên.
TGM: đảng và nhà nước có phản bội giáo dân không?
NTTH: Không! Sao đức TGM lại có ý nghĩ như vậy?
TGM: Chính phủ sẽ trao Toà Khâm Sứ lại cho giáo dân?
NTTH: Đương nhiên.
TGM: UBND sẽ sai người đi hốt hết giáo dân?
NTTH: Không bao giờ.
TGM: Giáo hội có thể tin bác và đảng được không?
* SAU KHI MỌI CHUYỆN ĐÃ AN BÀI:
Xin Quý vị đọc ngược lại…. Hãy bắt đầu từ dưới lên trên.
TGM: Giáo hội có thể tin bác và đảng được không?
NTTH: Không bao giờ
TGM: UBND sẽ sai người đi hốt hết giáo dân?
NTTH: Đương nhiên
TGM: Chính phủ sẽ trao Tòa Khâm Sứ lại cho giáo dân?
NTTH: Không! Sao đức TGM lại có ý nghĩ như vậy?
TGM: đảng và nhà nước có phản bội giáo dân không?
NTTH: Có chứ ! Đương nhiên
TGM: bác và đảng có thương dân không?
NTTH: Không! Xin đức TGM đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đó.
TGM: Chúng tôi phải rời Tòa Khâm Sứ à?
NTTH: Rất tốt! Kết quả mà UBND ( tức bác và đảng ) muốn đã tới…
***********
Đạo Thờ Bà
Ngồi buồn kiếm chuyện nói chơi,
Nhất vợ nhì trời... là chuyện "noọc man"*
Ðàn ông sợ vợ thì sang,
Ðàn ông uýnh vợ tan hoang cửa nhà.
Ðàn ông không biết thờ "bà"
Cuộc đời lận đận kể là vứt đi.
Ðàn ông sợ vợ ai khi,
Vợ mình, mình sợ sá gì thế gian !!!
Ðàn ông khí phách ngang tàng,
Nghe lời vợ dạy là hàng "trượng phu."
Ðàn ông tẩn vợ là ngu,
Tốn tiền cơm nước, ở tù như chơi.
Nắng mưa là chuyện của trời,
Tề gia nội trợ có tôi bao thầu.
Suốt ngày cày cấy như trâu,
Chiều về rửa chén cũng "ngầu" như ai.
Nấu cơm, đi chợ hàng ngày,
Bồng con, thay tã tôi đây vẹn toàn.
Lau nhà, lau cửa chẳng màng,
Ôi thời oanh liệt ngang tàng còn đâu.
Nhiều khi muốn hộc xì dầu,
Xin nàng nghỉ phép, nàng chau đôi mày.
Nàng đòi thi đấu võ đài,
Tung ra một chưởng, chén bay ào ào.
Nhớ xưa mình mới quen nhau,
Em ăn, em nói ngọt ngào dễ thương.
Cho nên tôi bị gạt lường,
Mang thân ngà ngọc cậy nương nơi nàng.
Than ôi! thực tế phũ phàng,
Mày râu một kiếp thân tàn đi đoong.
Một lòng thờ dzợ sắt son,
*"noọc man" là "normal", là chuyện thường tình
***********
Hai sắc hoa...tân hôn
Một mùa thu trước lúc thành hôn
Đã hứa thương nhau đến hết hồn
Vậy mà mới được vài năm lẻ
Chưa chết sao mà đã muốn chôn.
"Người ấy " thường trơ mặt lạnh lùng
Lúc nào cũng giống trận cuồng phong
Lúc vênh - lúc váo - khi la hét
Lúc khóc lu bù - lúc nạnh hông !!
"Người ấy " thường hay móc bóp tôi
Gầm gừ khi thấy bóp tôi vơi
Bảo rằng làm ... ít cho ăn ... dở
Nếu muốn thôi thì cứ việc thôi.
Bất kể bạn bè - bất kể chi
Luôn "ca vọng cổ" giọng lâm ly
Nào là khốn khổ, nào lương ít
Quanh năm chỉ tính chuyện so bì.
Ngồi lê đôi mách với xóm làng
Con cái chuyện nhà chẳng đảm đang
Khi thì tứ sắc, khi coi bói
Quen mặt chè xôi mọi ngả đàng.
Tôi chẳng thấy Xuân - chỉ thấy Thu
Nhà tôi chẳng khác cái nhà tù
Vợ tôi thôi đã thành bà chủ
Bắt tôi đem đội để bàn thờ.
Tôi khổ như điên với miệng đời
Xầm xì to nhỏ chuyện nhà tôi
Trời ơi !! tôi chỉ mong có phép
"Người " biến cho rôì, khỏi đời tôi.
Buồn quá lật xem tin trên báo
Vợ ghen chặt đứt ... của chồng nhà
Nếu phải tay tôi ngôì xử án
Thắt cổ luôn bà, chẳng có tha.
Tôi nhớ lời " người " vẫn bảo tôi
"Khi nào tôi chết, cúng xe hơi
Vàng bạc, nhà lầu, Tivi giấy"
Cúng rôì - sao bả hổng đi chơi.
Tôi thấy đời tôi tối mịt mù
Giặt đồ rửa chén một thân cu ( ki)
Đời tôi chẳng khác đời ... Cô Lựu
Trơì ơi tôi khổ đến bao giờ.
Nếu biết rằng tôi đã làm chồng
Vợ là " người ấy", bạn kinh không???
Thà sống độc thân mà rảnh nợ
Thây kệ môi son với má hồng!!!
**********
Người Vợ Tốt
Saigon Echo sưu tầm
Con quỳ hỏi Chúa trên trời,
Có ai giống được như 'Người' trong thơ?
Người Vợ Tốt
Phải đẹp gái - Không kiêu sa
Thích ở nhà lo nội trợ
Không cắc cớ chửi chồng con
Không phấn son - Không nhiều chuyện
Không hà tiện - Không càm ràm
Phải siêng năng - Không lười biếng
Nói nhỏ tiếng - Biết chiều chồng
Giỏi nữ công và gia chánh
Biết làm bánh - Nấu ăn ngon
Biết dạy con - Cư xử tốt
Không quá dốt - Không quá khôn
Không ôm đồm - Không ủy mị
Không thiên vị - Không cầu kỳ
Không quá phì - Không quá ốm
Không dị hợm - Không chanh chua
Không se sua - Không bẻm mép
Không bép xép - Không phàn nàn
. .
Chúa...phán !
Không có đâu. Đừng có kiếm!
(Ai dám nhận là tác giả,
xin vui lòng liên lạc với tòa soạn)
*******
Vịnh Tuổi Già
Lâu nay cứ tưởng mình già
Bây giờ mới biết quả là y chang
Suốt ngày nói chuyện thuốc thang
Gặp nhau lại kể cả tràng chuyện xưa
Tivi dỗ giấc ngủ trưa
Sức khoẻ lại giảm, mắt mờ, da nhăn
Đọc chữ phóng đại mấy trăm
Lại còn đãng trí, tần ngần, hay quên
Cả ngày mỏi mắt đi tìm
Hết tìm khoá cửa lại tìm khoá xe
Nhiều hôm thăm viếng bạn bè
Được dăm ba phút nằm phè ngủ ngon
Tóc bạc chen chúc tóc non
Không dám nhổ nữa sợ còn bình vôi
Kiến thức mới nuốt chẳng trôi
Bước ra khỏi cửa trùm người áo len
Ra đường chẳng ai gọi tên
Cứ gọi chú, bác có phiền hay không ?
Khi lên xe buýt dẫu đông
Dăm người nhường chỗ 'Mời ông cứ ngồi'
Lại hay nhạy cảm, tủi đời
Thích được săn sóc hơn thời ngày xưa
Thấy tình nhân trẻ vui đùa
Mà lòng chua xót phận vừa cuối thu
Xuốt ngày trung tiện lu bù
Cơm thì phải nhão, phở cho thật mềm
Thích nghe tiếng hỏi, lời khen 'Lúc này thon thả, trẻ hơn dạo nào'
Thức ăn cứ lấy ào ào
Ăn thì chẳng nổi mà sao cứ thèm
Ngủ trưa giấc cứ dài thêm
Đứng, ngồi, 'chuyện ấy' ngày thêm chậm rì
Đánh răng, tìm thuốc loại gì
Để răng được trắng không thì khó coi
Cà phê chỉ hớp một hơi
Đêm về trắng mắt nhìn trời đếm sao
Gặp người cùng tuổi như nhau
Thường hay hỏi 'Bác thế nào ? Khoẻ không ?'
Cell Phone thì khổ vô ngần
Lúng ta lúng túng thường không trả lời
Để chuông reo mãi một hồi
Mở ra thì đã chậm rồi còn đâu ?
Bệnh tật nó đến từ đâu
Cao mỡ, cao máu lâu lâu ... tiểu đường
Tránh né việc nặng là thường
Việc nhẹ thì cũng đau xương, mệt nhoài
Đi chơi càng khổ gấp hai
Đi đâu cũng ngại đưE1ng dài lái xe
Giữ thân cho khỏi tròn xoe
Vòng hai sao cứ bè bè phình to
Thang lầu càng nghĩ càng lo
Chỉ sợ trượt ngã khổ cho thân này
Ngủ thì chẳng ngủ được say
Bốn năm giờ sáng dậy ngay tức thì
Sinh nhật, sinh nhiếc làm gì
Cái chuyện lẻ tẻ ấy thì nên quên
Vẫn hay nhìn kiếng thường xuyên
Xem chân dung đã trở nên thế nào
Buồn tình đếm thử xem sao
Bao nhiêu triệu chứng ấy bao nhiêu già!
Bùi Phạm Thành (7/17/2008)
NGUỒN : http://saigonecho.com/page.php?id=195